6. Nhân loại bất tử:
Nỗi khổ đau nào cũng có thể vượt qua,
cũng có thể tránh khỏi. Nhưng khổ đau về cái “chết” của con người, từ xưa, chưa
một ai có thể tháo gỡ trọn vẹn được, kể cả các tôn giáo, cũng chỉ an ủi, hứa
hẹn chờ kiếp sau! Nay, thử xem vị này “toan liệu” ra sao? Xin mời đọc bài viết
của tác giả:
NHÂN LOẠI BẤT TỬ
Lê Quý Long
Là người, ai cũng có những niềm vui và nỗi buồn. Nếu may mắn có được niềm
vui, dù lớn hay nhỏ, là điều đáng mừng cho nhau. Ngược lại, nếu gặp phải những
đau buồn, mỗi người cũng đã có cách riêng để tự giải quyết cho mình. Nỗi buồn thiếu
cái ăn cái mặc, kém sức khỏe… chúng ta có thể cố gắng vượt qua. Buồn vì chỗ
đứng trong xã hội chưa được như ý, buồn vì tình cảm bị sứt mẻ, tình yêu dở
dang… chúng ta cũng có thể hàn gắn, điền khuyết lại được. Hoặc, cũng có người,
sinh ra và lớn lên trong ưu đãi tràn đầy, chưa hề biết những nỗi đau buồn ấy là
gì. Nhưng tất cả, tất cả chúng ta, đều phải mang cùng một nỗi đau buồn to lớn
nhất trong đời, mà chưa một ai có thể tháo gỡ trọn vẹn cho nhau: Cái “chết” của
loài người!
Đứng trước những nỗi đau khổ vì cái “chết” của nhau, các bậc vĩ nhân, thánh
nhân… nhất là các tôn giáo, đã đưa ra nhiều triết thuyết để an ủi, để xoa dịu
nỗi đau cho nhau, hy vọng còn gặp lại ở một nơi nào đó: dưới Suối vàng hoặc
trên Thiên đàng; được vào cõi Niết bàn hay miền Cực lạc… Song thực tế, không
mấy người theo kịp những triết thuyết cao siêu ấy! Số đông còn lại, thì sao?(!)
Và cho dù cả nhân loại có theo kịp những lý tưởng cao đẹp ấy chăng nữa, tại mặt
đất nầy, thực tế chúng ta phải đau khổ trước cái “chết” của người thân yêu!
Biết bao cô gái đã ngất xỉu khi nghe tin mẹ mình “chết”! Có cô lăn xả vào quan
tài, muốn nằm chung với mẹ mình khi tẩm liệm; có cô đòi nhào xuống huyệt đất,
để được tiếp tục sống gần mẹ…
Tại sao chúng ta phải đau khổ quá nhiều như vậy? Hẳn chúng ta đã bị ấn
tượng: “chết” là mất, là không còn gì, là không bao giờ tìm thấy lại… Hoặc bi
quan hơn thế nữa: “Tử giả biệt luận”! Thêm vào đó, chúng ta đang đau khổ, thì
những vòng hoa phúng điếu như xúi giục chúng ta phải đau khổ hơn nữa: “Vô cùng
thương tiếc”, “Xin vĩnh biệt”…
Ai đó đã kết thúc bài điếu văn khóc mẹ mình: “Cúi lạy quý thân bằng quyến
thuộc, thưa các ngài, mẹ tôi không chết, không mất… gì cả. Người chỉ yên nghỉ
nơi đây và đang hiện diện trong tôi, trong anh chị tôi, trong đàn cháu nội,
ngoại… của Người”.
Những ai có mặt trong lúc tiễn đưa, phải ngạc nhiên và lấy làm khó chịu với
những lời tuyên bố “lạ tai” ấy. Nhưng suy xét cho cùng, chúng ta không thể phủ
nhận sự kiện thực tế rất rõ ràng nầy.
Kết thúc bài điếu văn như vậy và được mọi người tiếp tục làm như vậy, dần
dần, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng trong những nỗi buồn phải từ giã người thân
yêu, dù vẫn phải ngậm ngùi, lưu luyến và khóc thương cho người đã âm thầm nằm
xuống! Ước gì những giọt nước mắt nầy nhẹ nhàng như những giọt nước mắt của
những bà mẹ tiễn con gái về nhà chồng; như những giọt nước mắt của những người
cha tiễn con lên đường du học phương xa… Và ước gì trên những vòng hoa phúng
điếu, chúng ta đều sửa lại: “Xin tạm biệt…” có phải hợp lý và nhẹ nhàng hơn cho
nhau không? Sử dụng từ “tạm biệt” là cách an ủi nhau sâu sắc và hữu hiệu nhất.
Xin xoá hẳn từ “chết” trong ngôn ngữ của loài người, kể từ hôm nay, vì trong cả
vũ trụ, không có hiện tượng nào là “chết”, mà chỉ có biến hóa, biến đổi hay
biến dạng… Vậy, xin dùng và nên dùng từ biến
dạng thay thế cho từ “chết” để loài người không còn bị ám ảnh lệch lạc về
hiện tượng nầy nữa, hầu xóa hẳn được một nỗi đau to lớn nhất trên đời.
“Mẹ tôi không chết, Người hiện diện trong tôi”, nói lên lòng thương yêu vô
bờ, nỗi tiếc nhớ khôn nguôi, một tình cảm bao la, sâu thẳm và chân thật; nói
lên lòng mong muốn được sống gần, sống chung với mẹ, nhưng không chung “cùng
một quan tài”, “cùng một huyệt đất” như các cô gái trước đó, mà “chung” trong
quan niệm mới, trong minh định mới… trên nền tảng thực tế của khoa học. Lòng
mong ước được tiếp tục sống gần, sống chung, để gắn liền với đời sống của mẹ
mình, thực tế họ đã có được và thực sự họ đã “là một”, qua công cuộc họ đang kế
thừa sự sống của mẹ mình. Và cứ như thế, cho chúng ta thấy, con người từ nguyên
thủy vẫn mãi mãi còn sống trong những con người sau cùng.
Một người “nằm xuống” chỉ là một hiện tượng thay hình đổi dạng. Nói cách
khác, sự “chết” của con người, phải hiểu cho đúng với thực tế, chỉ là một hiện
tượng “biến dạng”.
Trong đời sống hằng ngày, mỗi người chúng ta luôn luôn chịu sự biến dạng
không ngừng: Các tế bào già bị đào thải, nhường chỗ cho những tế bào non phát
triển. Sự biến dạng nầy, tuy có tính cách hủy diệt nhưng vẫn giữ được nguyên thể,
nên mắt ta khó nhìn thấy. Cha mẹ sinh con cái là sự biến dạng có tính cách kế
thừa nhưng phải chịu phân thể. Dù biến dạng nguyên thể hay phân thể, cũng chỉ
là những biến dạng từng phần. Khi con người nằm xuống, nhắm mắt xuôi tay, vĩnh
viễn bất động, là lúc cả thân xác bị biến dạng hoàn toàn, ta gọi hiện tượng nầy
là biến dạng toàn phần.
Đã là biến dạng, thì biến dạng từng phần hay biến dạng toàn phần, cũng là
biến dạng. Sao trong suốt thời gian biến dạng từng phần, chúng ta không thấy
đau buồn, than khóc? Mà đến lúc gặp biến dạng toàn phần, lại quá đau đớn, đến
nỗi ngất xỉu? Phải chăng, chúng ta đã bị “ấn tượng di truyền”, một ấn tượng sai
lầm từ xa xưa,là « chết »!
Ngày nay, bạn đã biết rõ: quả đất không phải vuông, không phải đứng yên một
chỗ… như thời xưa, ông bà chúng ta đã nhận xét. Thì từ đây, từ hôm nay, ngay từ
lúc nầy, bạn hãy mạnh dạn nhìn nhận thực tế: con người không phải chết, không
phải mất… mà chỉ liên tục chịu sự biến dạng.
Đúng thế, có lẽ bạn đã thừa biết, mỗi một con người chúng ta, gồm có hai
phần: phần tinh thần và phần thể chất.
Phần tinh thần siêu việt, không bị chi phối bởi qui luật biến hóa của vũ
trụ vật chất, nên “bất biến”: mãi mãi còn đó.
Phần thể chất nầy gồm có ngôn ngữ, cử chỉ, hình bóng,… và thân xác. Ngôn
ngữ, cử chỉ, hình bóng, suy nghĩ… đã được phát thành sóng, đã được ánh sáng
mang đi trong không gian nầy và còn đó. Nếu có một chiếc máy tối tân, ta cũng
sẽ ghi nhận lại được. Các đài truyền thanh, truyền hình, giúp chúng ta dễ hiểu
việc nầy. Nếu ý thức được như vậy, những kẻ gian ác không bao giờ dám lén lút
trong bóng tối hoặc tránh mắt người đời để phạm tội, chúng phải sợ, vì rất có
thể, gặp một chướng ngại vật nào đó, các làn sóng mang âm thanh, ánh sáng mang
hình ảnh sẽ phản hồi, những ngôn ngữ kia, sẽ có người nghe được; những hình ảnh
đen tối kia, sẽ có người bắt gặp… Hiện tượng nầy, xưa nay trên thế giới, cũng
đã từng xảy ra đây đó, mà người bình dân thường hiểu là “ông nọ bà kia hiện về,
mách bảo…” Và, những ảo ảnh trong sa mạc, là một đơn cử. Khổng Tử cũng có cảm
nhận na ná như thế: “Lưới trời tuy lồng lộng, một nhỏ nhoi nào, cũng không thể
lọt khỏi”.
Về thân xác, một thời chỉ là cái bào thai trong bụng mẹ; một thời là tấm bé
ngơ ngác trong nôi; một thời nhí nhảnh trong bộ quần áo mới của tuổi học trò…
Ba thời kỳ ấy, có ai dám chối bỏ, không phải là chính mình? Và rồi, một thời
trong tư cách đứng đắn của tuổi trung niên; một thời già nua, còng lưng trên
chiếc gậy; một thời phải lặng lẽ đi vào lòng đất với nắm xương khô hoặc với một
chén tro tàn, theo kiểu hỏa táng… Ba thời kỳ kế tiếp nầy, hẳn cũng chính là ta? Thân xác ta cũng vẫn còn đó. “Vật chất luôn biến hóa,
nhưng không mất vật chất” kia mà.
Vậy, một người “nằm xuống”, đã mất những gì để phải vô cùng đau đớn, khóc
than não nuột?
Bạn có thể viện lý do: “Tôi đã mất người thân yêu trong vòng tay…”
Đứa bé nhà kia thích bế mãi trong tay một con búp bê xinh đẹp. Cha mẹ cháu
cũng quí lắm, mang búp bê đặt vào trong tủ kính. Bé òa khóc, đòi lấy trở lại,
muốn ẵm búp bê mãi trong lòng cho thỏa ước muốn. Bạn nên giải thích cho bé rõ
thì dần dần bé sẽ bớt khóc, dù bạn không mở tủ lấy
búp bê trao lại cho bé. Ngược lại, nếu bạn “đồng tình” với bé: “Vô cùng thương
tiếc”… bé sẽ đập đầu vào tường mà giãy giụa khóc nhiều hơn!
Cũng có thể bạn công nhận con người chỉ biến dạng chứ không mất đi, nhưng
bạn chỉ thích hình dạng cũ, hình dạng mà bạn đã nhiều gắn bó, thân thương..?
Cô học trò nọ vừa xin được cái kén đẹp, vàng óng những vòng tơ, đặt lên
trang vở của mình, thích thú ngắm mãi. Chẳng bao lâu, cái kén phải hư đi. Cô bé
không buồn, vì đã có một cánh bướm xinh xắn xuất hiện. Rồi cũng chẳng bao lâu
sau, cánh bướm lại phải ngã gục. Bé cũng không buồn, đã có một đàn tằm con thay
thế. Người thân yêu của chúng ta nằm xuống, chúng ta có cảm tưởng như mất họ
trong vòng tay của mình, hoặc chúng ta chưa thấy có gì thay thế vào đó, tốt xấu
thế nào cũng không đoán được, dĩ nhiên không thể vui, nhưng cũng đừng vội buồn
sầu, đau khổ.
Một bưu tín viên đến nhà, mang cho bạn một bức điện tín. Chưa rõ nội dung
sẽ là tin vui hay buồn mà bạn vội khóc lên sao?
Hoặc bạn vin vào tâm lý chung của mọi người, trong suốt thời gian chịu sự
biến dạng từng phần, chỉ là những sự “mất dần”, nên nỗi buồn cũng chỉ dần dần,
còn có thể “dễ chịu”. Nhưng đến lúc biến dạng toàn phần, nỗi buồn dồn dập,
chồng chất lên to lớn quá, khiến con người phải vô cùng đau khổ, có người đau
khổ đến ngất xỉu?
Xin thưa, nếu vậy, bạn cũng nên lưu ý sâu xa hơn tý nữa, khi con người “nằm
xuống” cũng không phải là lúc “phải mất sạch”, cũng chỉ “mất dần” đấy chứ! Cha
mẹ sinh ra người con đầu, là cắt một phần thân thể mình để tạo nên một sự sống
mới. Tạm tính là cắt đi một nửa, còn lại một nửa. Khi sinh người con thứ hai,
cha mẹ cắt một nửa thân thể của mình còn lại, tức là một phần tư thân thể ban
đầu. Lúc nầy, các ngài chỉ còn lại một phần tư. “Phần tư” nầy, dù biến dạng
toàn phần, cũng chỉ biến dạng một phần tư thân xác ban đầu của cha mẹ. Nỗi đau
buồn của bạn cũng phải công bằng mà “chia tư”, nào có “chồng chất lên to lớn quá”!
Tóm lại, nhờ có sự tiến bộ của khoa học, chúng ta biết quả đất tròn và
chuyển động; thì cũng nhờ sự tiến bộ của khoa học, chúng ta thấy rõ ràng hơn,
loài người không phải chết, không phải mất đi… mà chỉ liên tục biến dạng.
Sự trường tồn của nhân loại, qua sự biến dạng phân thể có tính cách kế thừa
sự sống, giúp chúng ta dễ nhìn nhận “Nhân
loại bất tử”. Nhìn nhận “Nhân loại
bất tử” là một sự nhìn nhận hiển nhiên, nhưng bị cuộc sống chi phối quá
nhiều, chúng ta phải vật lộn với bao nhiêu công việc khác mà ngỡ là cần thiết
và cấp bách hơn… trong khi đó phải tạm gác lại hoặc lãng quên một điều tối quan
trọng, cần thiết và cấp bách hơn nhiều, là “ta
không chết” mà cứ ngỡ là “ta chết”!
Vì thế, chúng tôi van xin quý vị, hãy vì những người thân yêu nhất của mình,
quý vị mạnh dạn công bố với họ rằng “Nhân
loại bất tử”, để … khi quý vị nhắm mắt xuôi tay, họ bớt đau khổ phần nào.
Nào, chúng ta hãy mạnh dạn nhìn vào thực tế, mạnh dạn công nhận và công bố
cho nhau “Nhân loại bất tử”. Công
nhận “Nhân loại bất tử” là xoa dịu
nỗi đau to lớn nhất cho nhau; là nhắc nhở cho nhau thấy rằng mỗi người đang
mang thân xác của cha mẹ mình và nhìn nhận thân xác cha mẹ mình nơi thân xác
anh chị em, phải thương yêu và quí trọng lẫn nhau để xứng đáng là những người
kế thừa sự sống của các ngài.
Ý thức rõ như thế và nhân rộng ra, giữa con người với con người, sẽ dễ dàng
thương yêu nhau hơn, dễ dàng thông cảm, tha thứ cho nhau hơn. Anh chị em trong
một nhà, không còn ganh ghét nhau; người trong một nước, không còn chia rẽ; dân
tộc nầy, không còn tranh chấp, hận thù, ghìm súng sát hại dân tộc kia! Bởi lẽ,
họ đã hiểu rõ, họ không có quyền hạ sát những sự sống phía trước, là những sự
sống, cũng như họ, đang có trách nhiệm nối dài sự sống của Tổ tiên mình.
Được vậy, nỗi đau của nhân loại dần
dần sẽ vơi đi và nền hòa bình thực sự sẽ sớm đến với mọi
người.
(Trích sách Tin vui của bạn, xb 2009,tg Lê Quý Long)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét